Có một mối tình buồn như lá tre khô
Chiều cuối hạ xạc xào trong khóm vắng
Có chàng trai lang thang
giữa đường đời vạn dặm
Đi tìm vầng trăng
không phải của mình
Có một dòng sông nước chảy ngược dòng
cứ róc rách gọi thầm tên người cũ
Có trái tim chưa một ai trú ngụ
làm căn nhà bình yên
Bến bờ nào để nhớ để quên
để than thở về một điều không thể
Nhà thờ Núi ban trưa
cuốn vở cũ bỏ quên
Phơ phất mở những mưa nguồn gió bể
Mơ màng tìm cõi Duy Trinh
Người ra đi, xa khuất bóng hình
dằng dặt trong chiều sương khói
Để buồn cho người ở lại
Người ơi! Sao người không về
Có một người thầm yêu một vùng quê
Nơi cất giấu tuổi thơ cô bạn chung lớp học
Thao thiếc cánh cò trưa
ơi ới tiếng gọi đò
bãi ngang, bãi dọc
Thu Bồn ơi! Sao cứ chảy xuôi dòng
Đêm Sơn Trà ngồi hát khúc mê hoang
Chợt nhớ tiếng đàn bập bùng
Thanh Khê ngày giã bạn
Khối phố sáu đêm xa những lời tình phiêu lãng
Buồn hơn cả chục nỗi buồn
Đêm Sơn Trà tóc gội vạt sương buông
Chợt nhớ biển chiều hoang vu bãi vắng
Người lặng lẽ ra đi
Người cả đời lỗi hẹn
Đăm đăm con mắt đợi chờ
Có một mối tình đẹp như bài thơ
ngâm hoài lời thương nhớ
Có chàng trai lang thang
mang mối tình dang dỡ
Vùi nỗi cô đơn trong trái tim mình.
Trần Anh Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét