Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Thơ : GỬI TAM LÃNH


Mái trường xưa có còn lá vàng rơi
Còn náo nhiệt lũ học trò bướm trắng
Khi chiều xuống, chiều phai dẫn màu nắng
Còn xôn xao khói bếp bữa cơm nghèo?

Mảnh sân xưa còn in dâu chân rêu
Tàn mít rợp nõn nà muôn quả chín
Mây gió ngàn xa quyến màu sim tím
Đưa hương rừng theo bước gió lang thang?

Em có còn mặc màu áo hồng hoang
Tóc uốn lượn trăm đường cong trên áo
Mắt hoen lệ cứ mỗi lần hờn dỗi
Anh vui buồn bao cảm xúc không

Bạn có còn gối tay mình từng đêm
Nghe tuổi trẻ hao đàn theo năm tháng
Vẫn mài miệt đèn khuya bên giáo án
Vun cây đời cho nở những hoa thơm?

Chị vẫn còn ôm gối chiếc cô đơn
Mắt cay khói cứ mỗi chiều mỗi sáng
Bóng tình quân và chút lòng lãng mạn
Đã xa rồi thành chuyện của ngày xưa?

Anh vẫn đi về ngày nắng đêm mưa
Với vợ hiền và con thơ khó nhọc
Chim rừng ơi, đừng "bắt cô trói cọc"
Mỏi lưng đèo mắt chợt giấc mơ hoang?

Mái trường xưa còn nắng dọi hai hàng
Màu hoa dại lung linh ngoài cửa lớp
Tường vách đất xô nghiêng cơn gió đột
Áo học trò phơ phất những ngày đông?

Con đường xưa mưa ngập nước rào chân
Còn thảng thốt phiên học chiều tan vội
Hố Ngãi, Vực Voi, Trà Sung, An Thới
Xóm làng nào lưu giữ dấu chân xưa?

Đêm An Trung bàng bạc ánh sao khuya
Nhóm học vội vàng, ánh đèn hạt đỗ
Chiều Thôn Bảy mây chùng nghiêng mái phố
Nắng phơi áo trắng đi về

Hai mươi năm xa lắc một vùng quê
Bạn bè năm xưa ai còn, ai mất
Chợt thấy hoang vu trăng ngàn khuya khoắc
Hẹn nhau Tam Lãnh ngày về!

Tam Kỳ, 9/2012
Trần Anh Dũng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét