Được ăn rau rừng em hái
Cho thèm cả một đời tôi
Buổi chiều hiền như cỏ dại
Đợi nhau nóng cả chỗ ngồi
Hai sáu năm giờ gặp lại
Ngỡ ngàng nhìn lá vàng rơi
Thấy nắng in xiên chớn tóc
Biết nhau đã lắm tuổi rồi
Em bây giờ thành thiếu phụ
Tuổi xuân ở lại bên đồi
Tôi bây giờ thành lãng tử
Ôm đàn hát khúc phai phôi
Một mai khi em trở lại
Biết đâu tôi đã đi rồi
Nhớ hái trên ngàn mây trắng
Rau rừng đắp kín hồn tôi!
Tam Kỳ, 10/7/2010
T.A.D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét