Rồi một mai em lại ra Hà Nội
Đêm Tam Kỳ sẽ buồn một màu trăng
Những chiều xuống, cơn gió đồng đến vội
Phả hơi làng lên phố lâng lâng
Em đi rồi, ai đếm bước cùng anh
Ngắm lá rụng xôn xao ngoài phố vắng
Nghe thảng thót tiếng chim nhòa trưa nắng
Một mình anh sẽ buồn đến tê lòng
Rồi một mai em lại ra Hà Nội
Lòng thơ anh theo đến tận sông Hồng
Men hẽm nhỏ se vàng hàng cơm nguội
Những con đường phố cũ ngã rêu phong
Sẽ mình em xuống phố lang thang
Dáng cong nhỏ đạp xe chiều se lạnh
Tóc buông xõa rối bời hoang phố vắng
Một mình em cũng buồn đến tê lòng
Tam Kỳ, 28/9/2013
Trần Anh Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét