Em có thể đọc những gì anh viết cho em vào một buổi chiều
Khi ánh nắng không còn vương trên tóc
Tô màu tím hoàng hôn cho nỗi buồn
Và gió
Sẽ hát ru đôi dòng nước mắt
Em nhớ lại những gì ta chưa kịp cho nhau
Đời không có những phép nhiệm mầu
Nên tuổi trẻ ra đi không bao giờ trở lại
Rồi gặp gỡ
Rồi chia xa mãi mãi.
Ta trở thành kỷ niệm trong nhau.
Em có thể đọc những gì anh viết cho em vào một đêm sâu
Đêm linh thiêng đưa em vào giấc ngủ
Đêm huyền hoặc gọi về miền trí nhớ
Em đi tìm anh biền biệt một khung trời
Mình chỉ có thể gặp nhau trong ký ức mà thôi
Liệu sẽ chở che nhau giữa đường đời khốn khó
Liệu sẽ sưởi ấm nhau
Những trái tim đã mấy mùa băng giá
Chưa yêu ai trọn vẹn bao giờ
Em có thể đọc những gì anh viết cho em vào một ngày mưa
Và tốt hơn hôm ấy là chủ nhật
Em cứ để nguyên mùng, mền vương vãi trên giường và dưới đất
Tóc rối bời trên da thịt hồng hoang
Anh sẽ kể em nghe những ngày tháng thật buồn
Con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm vàng vọt màu lá rụng
Bữa ấy chia tay rất nhiều người muốn khóc
Anh không nói ra nhưng em biết anh buồn
Trong mắt mỗi người chất ngất nỗi cô đơn
Ba năm yêu nhau
Để một lần đưa nhau về miền ly biệt
Ngoài kia trời mưa đó em
Giọt nghiêng giọt lệch
Ký ức quay về làm em khóc nhiều không
Thì thôi em, hãy giữ kín trong lòng
Gửi cho nắng chở về miền dĩ vãng
Gửi cho gió hát ru lời năm tháng
Kỷ niệm đời đâu dễ phôi pha
Và giờ đây
Anh đang ở một nơi xa thật là xa
Miền Trung thét gào dông gió
Anh vẫn nhớ về em
Cô gái thật dễ thương
Cô "Bắc Kỳ nho nhỏ"
Đã tham dự vào trái tim anh huyền diệu tựa thiên thần.
Sài Gòn, 1997
T.A.D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét