Quê hương là đây dòng sông xanh
Những chiều lam sương khói xây thành
Quê hương là đây đêm tình tứ
Câu hò khua động ánh trăng
Nhưng đêm xa ta mơ một con thuyền
Buông tay chèo hồi hộp đợi trăng lên
Em mềm mại mơ hồ như bóng nước
Lòng ta hóa sóng từng đêm
Quê hương là đây mùa hoa rơi
Thơm ngát không gian, vàng mây trời
Quê hương là đây chiều lỗi hẹn
Nằm nghe ríu rít chim reo
Những chiều xa nhìn nắng vãng lưng đồi
Thèm quay về thăm lại xứ thơ xưa
Em huyền diệu hoang đường như cổ tích
Lòng ta nuối tiếc một đời
Quê hương đồng quê mùa heo may
Lúa vàng reo, reo thầm thĩ đêm ngày
Quê hương là đây vườn lặng gió
Nép mình trong lá hôn nhau
Khi trở về tìm đọc lại thơ xưa
Úa hoa vàng và chết muôn bướm thắm
Em mờ ảo tan dần vào xa vắng
Ta sầu góa bụa ngàn năm
Quê hương tự bao giờ vẫn đẹp
Đồng xanh nắng đỏ bóng non vàng
Ta già trước tuổi, em hoang vắng
Riêng người trẻ mãi với thời gian
Hương Trà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét